Nhờ có trăng rực rỡ bầu trời
Mà đêm đen bỗng nhiên huyền hoặc
Mặt hồ trong đêm đen như mực
Khi có trăng về bỗng chốc lung linh
Biết bao lần trăng sáng tới bình minh
Ngày và đêm gặp nhau rực rỡ
Một mặt trời đang lên bừng tỏ
Và mặt trăng diễm lệ đang soi
Có biết bao lần nhật nguyệt lên đôi
Đẹp để nhân gian bao người nhìn ngắm
Nếu không trăng đêm đen dài lắm
Nếu không trời ngày khác chi đêm
Trăng một mình rực rỡ trong đêm
Trăng cô đơn cũng vì trăng đẹp quá
Trong vũ trụ này không ai xứng cả?
Chỉ có mặt trời mới xứng với Em chăng?(Đông Y Hồng Đức)
Trăng cô đơn vì trăng đẹp quá!?
ReplyDeleteVì sáng trong như ngọc như ngà?
Vì dịu dàng tình cho tất cả..
Cả nhân gian ánh sáng hiền hòa..
Trăng cô đơn vì trăng qúa đẹp?
Đẹp não nùng bơ vơ lặng lẽ!
Treo lửng lơ lơ lửng giữa trời đêm
Ngó nhân gian ánh mắt mơ huyền
Với tâm tư vui buồn tròn khuyết!
Với màu mây điểm xuyết màu trăng!
Với dáng hình cuội gìa thờ thẩn..
Nhớ trần gian đôi mắt rưng rưng..
Cây đa cũ bến đò xưa thương nhớ..
Bình minh xưa ánh dương hồng rực rỡ
Chiếc lá thần kỳ chiếc lá ước mơ
Nhớ rất nhớ để rồi bơ vơ!
Đêm trăng sáng ngồi tương tư sầu mộng.
Mạch sầu tuôn cúng ánh sáng tuôn dòng..
Dòng lệ buồn như suối thác tuôn..
Trên trời cao u buồn nhìn xuống..
Người nhìn lên thấy ánh trăng buồn
Có Cổ tích vầng trăng yêu thương..
Đẹp và buồn pha sắc cô đơn!