Có phải là
em gõ cửa tim ơi
Cho mỗi đêm
khắc khoải chơi vơi
Mỗi bình
minh lóng lánh sương rơi
Trong nắng
mai vàng óng ai cười
Người em be
bé, một vầng trăng soi
Khe khẽ lay
liễu nhỏ em ơi
Cớ làm sao
huyền hoặc cõi đời
Rực nắng
mênh mông trên đồng vàng óng
Nổi gió non
xa náo nức rừng già
Tình em e ấp
lại càng thăng hoa
Hương tình
quyến luyến thoảng vào bao la
Hút mắt
trông ra một miền trời nước
Sóng bạc
muôn trùng dưới trăng ngà
Ngoảnh
nhìn bốn cõi đất trời say say
Thế gian hư
ảo tơ trời bay bay
Lớn dần
lóng lánh đầu cành thơ ngây
Nhạc dâng
tình khúc ru đời tuyệt quá!
Gọi một tình
yêu trăng dưới mây bay.
Đông Y Hồng
Đức
